Tin tức

Chuyện Những Chiếc Lá Già

Chuyện Những Chiếc Lá Già

Một chiếc lá vừa lìa khỏi cành. Gốc cây tròn xoe mắt hỏi: 

- Sao sớm thế?

Chiếc lá mỉm cười... chỉ vào những lộc non.

Có thể bạn quan tâm:

Đến mùa thu thì lá rụng, dường như trở thành quy luật tất yêu của đời. Chiều chiều gió thổi, nhìn những chiếc lá già rơi rớt, thấy mình y như lời Marc Levy viết: "Chúng ta không thể nhìn thấy sự sống khi nó rời khỏi cơ thể, nhưng lại có thể đứng ngoài nhìn sự sống của cơ thể khác."

Điều con người lo sợ nhất trong cuộc đời hình như là bước đi tàn nhẫn của thời gian. Bởi thời gian là vòng quay nghiệt ngã, các nhà khoa học có thể phát minh ra cách tua lại một thước phim, nhưng "thời gian" là một đại lượng không thể thay đổi và một khi trôi qua không bao giờ có thể lấy lại được.

Nhìn chiếc lá bàng vàng chiều rụng, ngẫm bốn chữ vàng "sinh - lão - bệnh - tử", lần lượt xoay vòng tuần hoàn, đúng là chạy đâu cho thoát! Tự nhiên, thấy khâm phục chiếc lá ghê, sao mà rơi nhẹ nhàng đi thanh thản? Có tiếng gọi nào của Đất Mẹ không, hay là nó ra đi vì cảm nhận được sự sinh sôi nảy nở nữa.

Quên đi thiệt thòi của bản thân, đặt mình là nốt trầm giữa bản giao hưởng. Đặt "cái tôi" đằng sau cái "ta", chiếc lá tuy rụng nhưng không vô nghĩa, lá hiểu rằng "tre già măng mọc", đời sau sẽ xuất chúng hơn, tiến bộ hơn đời trước. 

Nhưng thời gian lại lo sợ các vĩ nhân, bởi dù họ ra đi nhưng cống hiến của họ là trường tồn vĩnh cữu. "Hậu sanh khả úy". Federico Garcis Lorca, thần đồng âm nhạc, nhà soạn kịch, nhà thơ người Tây Ban Nha. Giữa thời đoạn đỉnh cao vinh quang, ông nhìn thấy hoàn cảnh đất nước bị bọn tham mưu chính trị và phản động xé nát. Lorca giã từ Madrid - thành phố bình yên để trở về Granada, mặc dù biết tại đây rất nhiều hiểm nguy, hưởng ứng và kêu gọi tinh thần yêu nước, tạo nên sức ảnh hưởng mạnh mẽ. Lorca lại lo lắng với tài năng của mình sẽ làm án ngữ, cản bước và vùi đi những thiên tài đời sau. Trước khi bị bọn Franco giết chết trong sự bàng hoàng, đẫm uất ức và bị quăng xác xuống giếng, ông đã nói câu nói bất hủ: "Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn ghi ta". Đó là minh chứng sống và là thi liệu cho khát vọng lấy mình làm bước đêm để tìm kiếm hậu thế hơn mình.

Lá bàng khô chiều thu rơi rụng... Tôi băn khoăn không biết rằng đời một chiếc lá đã như thế nào trước khi lìa cành?! Và điều quan trong thật sự không phải là chuyện chúng ta sống được bao lâu mà là chúng ta đã sống như thế nào! Trong cuộc sống hằng ngày, con người đang sống trong một chỉnh thể cộng đồng, xã hội, ta không thể cứ nghĩ cho mình, tính về cái lợi cho mình, muốn sống sung sướng cho mình. 

"Lẽ nào vay mà không có trả

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình"

Nhìn xuống từng đoạn rễ cây bàng ngoằn ngoèo, cứng rắn... tôi biết hẳn cái cây này trải qua nhiều lần thay lá, phong ba bão tố. Làm sao người ta trở nên quật cường như thế đây, là khi bản thân từng bước từng bước một học cách đào thải mớ tiêu cực, loại bỏ những "tế bào chết" của chính mình.

Khi ta là một bản thể mới mẻ, tươi trẻ và hành động với một tấm lòng quảng đại và rộng mở. Rồi mình sẽ đầy yêu đời và yêu người, rồi mình sẽ là một phần của những điều tốt đẹp trong vũ trụ, rồi mình sẽ nở hoa như hoa bàng... dịu mà thâm trầm!

Chúc bạn một buổi chiều nào đó, ngắm lá rụng về cội mà thấy mãn nguyện đời mình!

>>>Xem chi tiết mẫu cây xanh tốt nhất tại đây


Thông tin liên hệ:

Địa chỉ: 455 Lê Đại Hành, Phường 13, Quận 11, Thành Phố Hồ Chí Minh

Điện thoại: 0909306952

Gmail: gauconflower@gmail.com

Fanpage: https://www.facebook.com/gauconflower/

Nguồn: https://gauconflower.com/blogs/news/chuyen-nhung-chiec-la-gia

Tumblr: https://gauconflower.tumblr.com/post/186909316617/chuyen-nhung-chiec-la-gia



popup

Số lượng:

Tổng tiền: